Nhân dân tôi
talawas
Tôi khắc trong tim mình
Nhân Dân tôi anh hùng
Nhân Dân tôi thông minh
Gánh Tổ Quốc mấy ngàn năm vượt dốc
Tôi không tin
Nhân Dân tôi bạc nhược
Nhân Dân tôi uể oải chợ chiều
Nhẹ dạ, cả tin, cam chịu, buông xuôi và… ngái ngủ
Bởi Nhân Dân tôi dựng, giữ nước non này
Máu như sông, như biển
Đất là thịt, là xương
Nhổ tận gốc trụ đồng Mã Viện
Để Giao Chỉ muôn đời không bị triệt (*)
Sông núi trường tồn
Con cháu Lạc Hồng truyền mãi đến mai sau…
Tôi không tin
Thời WTO Nhân Dân tôi ngủ gật
Bởi gió lạnh muôn đời vẫn thổi từ phương Bắc
Vó ngựa An Dương Vương gõ hai tiếng: cùng đường
Chuyện lẫy nỏ thần thành chuyện máu bi thương
Tôi tin Nhân Dân tôi
Đánh giặc xong rồi dẫu hiền lành như đất
Vẫn biết thứ bánh vẽ lắm màu vỏ đỏ, nhân đen
Ăn không được, nuốt không trôi
Nhận rõ mặt kẻ dối lừa hơn cả Cuội
Tôi biết Nhân Dân tôi
Thâm hậu chuyện tiếu lâm
Đằm thắm giọng ca dao
Vị tha lời cổ tích
Lấy nhún nhường, nhẫn nhịn đổi bình yên
Nhưng vẫn dạy cháu con nằm lòng câu gan ruột
“Con giun xéo mãi cũng quằn”
Và tôi biết Nhân Dân tôi
Từ thủa xa xưa lúc NGƯỜI im như thóc
Là lúc biển hết rồi ngày, tháng cố lặng yên
Giông tố sắp nổi lên
Vần vũ phong ba, cuồn cuộn sóng lật thuyền.
Nguyễn Chính
Nha Trang 7/3/2010
(*) Câu trong dân gian “Trụ đồng chiết, Giao chỉ triệt”
0 comments:
Post a Comment